MỎNG MANH
Cái gì trước biển cũng mỏng manh Lời yêu thương mỏng manh trước gió Những dấu chân tan vào sóng vỗ Nụ hôn nhạt nhòa trước biên biếc trùng khơi
Có thể rồi anh lại xa em Lời tạ từ cũng mỏng manh vô cớ Biển muôn đời vẫn thế Sao tình yêu lại mong manh
Sao khát vọng cuộc đời vẫn cứ lênh đênh Như con thuyền giữa chập chùng bão tố Cánh buồm giong, cánh buồm giong tơi tả Mà bến xưa xao xác phương trời
Trước biển mênh mông, trước biển tình đời Tôi rất sợ những gì là khoảnh khắc Hững hờ vòng tay, hững hờ ánh mắt Để lũ sóng bạc đầu ngạo nghễ trước tình yêu
Để cát vàng chế nhạo với trời cao Em đã chót ở bên kia bờ ly biệt Để biển chiều nay tím màu da diết Tôi trách thầm mỏng manh ơi mỏng manh
Hồ Thế Hà NHỮNG CHIỀU MƯA
Khi em về Mưa vẫn còn bay trên mái phố Những giọt mưa có nói được điều gì Với người ở lại Về một buổi chiều đã xa và đã lâu Và người con gái có đôi mắt vời vợi nỗi buồn
Những buổi chiều tháng bảy Cơn mưa vẫn thường đến Anh nhẫn nại ngồi chờ Nhưng nào có ai đến hay đi Ngoài tiếng gió mênh mông trên tàu lá
Tất cả rồi sẽ xa và sẽ quên Nỗi nhớ rồi cũng nhạt nhòa Còn chăng niềm u uẩn trong đôi mắt buồn Lặng lẽ Những chiều tháng bảy Trời vẫn mưa bay...
Phạm Thanh Chương NGỌN NẾN MUỘN MÀNG
Em đứng thẳng cho anh nhìn vào mắt Anh vớt hộ em những giọt long lanh Con sông chảy cả một thuyền quá khứ Trong mắt em ngơ ngác đám lục bình
Em đứng nghiêng cho anh nhìn sóng lượn Đêm màu xanh hay biển tóc em xanh Gió thổi ngược tóc bay về dĩ vãng Có sợi nào còn vướng ngực áo anh
Em cúi xuống cho anh hôn lên gáy Kỷ niệm gầy như những chiếc xương vai Hương phấn đó em mang từ tiền kiếp Cho anh ôm tình cũ một vòng tay
Co chân lên cho anh nâng gót nhỏ Gót chân son nôn nả nhịp xe đời Nói cho anh chuyến tàu nào em lỡ Sân ga nào còn giữ lệ em rơi
Em ngồi xuống đêm không còn trẻ nữa Cánh chim bay tha hết cọng thời gian Trên vai anh em gởi đời cát lở Tình thắp cho em ngọn nến mùa màng
Trần Mộng Tú
PHỐ VÀO THU
Con đường lạnh hơn những ngày khác Em luồn tay vào túi áo anh Xích lại khoảng trời còn lơ lửng Mây mùa thu không sà xuống phố Nhớ dã quì vàng rực nỗi nhớ Trong một chiều lất phất mưa bay Bàn tay Tìm hơi ấm Phố đã thu Ngõ vẫn vắng Ngày bình thường chưa kịp viết thành tên Chỉ kịp gạch vội đầu dòng Em nhớ quá Anh đi về mùa đông Có một người hóa đá
Lê Thị Thanh Xuân
NHỮNG NGÀY NHỚ EM
|